Chẳng ai muốn dính dáng đến nó, tôi cũng vậy! Thế sao tôi chẳng hiểu sao mình cứ dính vào những mối quan hệ "chẳng đầu chẳng đuôi", không-tên-gọi, nói cách khác là thương người không thương mình...?
Như bị nhấn chìm trong chính mớ cảm xúc hỗn độn của mình, không có lối thoát ra... Quên một người, nói thì dễ lắm nhưng mấy ai làm được? Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên mi khi hình bóng anh hiện về trong tôi. Lắm lúc tôi muốn móc tim mình ra và xem anh có ở đó không mà sao làm tôi cứ phải nhung nhớ anh như thế? Khi những cơn mưa mùa đông tới, tôi thích nhìn mưa, để mưa đọng lại trên mí mắt, cảm nhận cảm giác cay xè trong mắt... Tôi để mưa trút xuống khắp cơ thể, như để mưa trôi đi hết những nỗi nhớ về anh, để nó hoà lẫn cùng nước mắt và cứ thế cảm nhận từng làn mưa áp vào mặt, cảm giác không đau mà như mưa đang hôn vào mặt tôi.Như chúng đang an ủi trái tim dần hao gầy của tôi...
Vậy mà càng lúc tình cảm ấy càng trở nên hiện rõ hơn, tôi có thể khẳng định nó không phải loại tình yêu bồng bột, say nắng tức thời hay bản năng thích chinh phục. Mà đó là tôi thương anh, thật sự thương anh! Nhưng anh - như một vật vô giá mà tôi không thể chạm vào, chỉ có thể nhìn từ xa... Nhiều khi cứ len lén nhìn anh từ xa, quan sát mọi hành động của anh và ghi nhớ nó... như một con bé ngốc vậy. Si tình, đắm chìm vào thứ tình cảm chỉ vỏn vẹn xuất phát từ một phía, rồi nhiều đêm thút thít khóc chẳng vì lí do gì, làm mỗi sáng mắt lại sưng đỏ, mũi nghẹt chẳng nói được rõ chữ! Rồi nhiều lúc ghen tuông vớ vẩn khi thấy anh cùng ai đó vui cười bên nhau, rồi nhận ra trong cay đắng... có là gì mà phải ghen tuông?
Thế mà tôi cứ lún sâu vào nó, càng vùng cẫy càng lún vào hơn. Nên tôi chọn cách im lặng! Để mọi thứ cứ diễn ra theo ý nó muốn, hi vọng rồi một ngày tôi sẽ quên được anh, hoặc ít nhất khi thấy anh cười, lòng tôi chẳng xốn xang khó chịu và tôi thoải mái quay bước đi - thoải mái tự do không bị trói buộc thật sự!
St
0 nhận xét:
Đăng nhận xét