Liệu có thể sẵn sàng nắm tay, sẵn sàng ôm, thậm chí hôn hay làm tình với một người mà mình không hề có xúc cảm.
Khi bước chân chập chững trên con đường trưởng thành, em thường nghe người ta nhắc đến tình yêu. Thứ tình cảm mà văn học tôn vinh hết thế kỉ này sang thế kỉ khác, khiến con người nảy sinh đủ loại trạng thái tâm lý ly kỳ. Em cũng từng một thời đuổi theo một bóng hình khắc khoải phía trước. Đơn phương đủ làm cho em hiểu sự thất thường của cảm xúc, buồn vui giận hờn lẫn lộn chỉ ấp ủ riêng trong lòng và tự thổn thức, tự an ủi, tự yêu. Nhưng có lẽ, đơn phương cũng là cảm xúc khi yêu nhưng thiếu cái vị chung đôi vì thế mà nó chẳng thể nào hoàn hảo được. Em đã đọc được ở đâu đó có nói: “Tình yêu không hề bị mất đi, chỉ chuyển từ người người này sang người khác, dạng này sang dạng khác”.
Em cứ nghĩ rằng trong trái tim của mỗi người luôn ghi dấu một hình ảnh mà chẳng thể nào xóa nhòa bởi thời gian. Nó sẽ không ngừng đập, không ngừng yêu. Thế nhưng những năm tháng tươi đẹp thời sinh viên, em đã thấy mình sai lầm. Nhiều khi, trái tim chẳng thể thổn thức bởi một bóng hình của ai đó. Em vẫn là một cô gái tự tin là chính mình ngặt nỗi chưa tìm được một mảnh tình nào vắt vai. Đôi lần tụ tập bàn tán với đám bạn, chủ đề bất hủ nói mãi không hết chuyện của các cô gái là về những chàng trai và tình yêu. Có đôi người nói với em: “Yêu tạm một ai đấy, khi yêu rồi sẽ dễ dàng mở lòng hơn với những người kế tiếp”. Phần đông mọi người đều gật gù, nào là khi đã từng yêu thì sẽ luôn sợ tâm hồn mình trống trải, thích được quan tâm…
“Liệu có thể kiếm đại một ai đó rồi yêu tạm không?”
Cảm xúc là thứ mà mình không thể gượng ép. Em đã từng mơ mộng nắm tay người mình yêu đi hết một đoạn đường dài, yêu hết mình, nhiệt huyết và nông nổi. Liệu có thể sẵn sàng nắm tay, sẵn sàng ôm, thậm chí hôn hay làm tình với một người mà mình không hề có xúc cảm, dù chỉ giản đơn là lạc một nhịp trái tim. Em sẽ phải gồng mình đối diện với gương mặt không khiến em say đắm? Đó có thể nào là yêu ư?
Người đang yêu, có vô số chuyện để nói, đôi khi chỉ cần ở bên nhau họ đã thấy hạnh phúc. Em nhìn thấy trong đôi mắt họ ngọn lửa tình yêu không khi nào tắt, luôn thấy bóng hình của người họ yêu trong đáy mắt. Với một người em không yêu, trong mắt em chỉ là khoảng trời màu xanh bất tận phía trước. Tình yêu đâu phải là một cuộc diễn tập. Diễn viên trước khi nhận được vai chính đều phải casting. Có lẽ nào, chính mình muốn diễn thử một vai diễn tình yêu mà mình không hề nhập tâm?
Yêu một ai đó là muốn cho cả thế giới biết rằng anh ấy là của riêng bạn? Em không dám chắc mình có đủ sức để có thể chứng minh cho cả thế giới thấy mình đang yêu tạm một ai đó. Hờn ghen, giận dỗi, quan tâm, hạnh phúc có tồn tại trong cái mớ tạm bợ ấy không? Những ràng buộc em sẽ phải đối mặt như kiểu bạn của người yêu hờ, đồng nghiệp, người thân của người yêu tạm đấy rồi khi mối quan hệ kết thúc em phải tổn hao một tâm trí để giải quyết nó?
Tuổi thanh xuân của mỗi người con gái như đóa hoa rực rỡ đủ sắc màu. Bước đến một mối quan hệ tạm bợ sẽ phải chấp nhận đánh đổi một khoảng thời gian của riêng mình. Em sẽ chẳng thể dành thời gian lê la café trà đá, sẽ chẳng có thời gian shopping cùng hội bạn, sẽ chẳng có thời gian chăm chỉ mỗi tối về nhà ăn cơm và tám chuyện với mẹ, sẽ chẳng thể dành đủ nhiệt huyết để chạy theo những đam mê, ước muốn của một thời nông nổi.
Vậy đó, những cuộc tình rồi sẽ đi qua để bạn tìm được một nơi dừng chân đích thực. Khi chuẩn bị bước đến một cuộc tình em sẽ chắc rằng mình đủ đam mê, đủ cuồng nhiệt, đủ yêu. Tình yêu chẳng thể gọi thì đến, chán thì đi. Em cô đơn nhưng chẳng muốn ùa vào một vòng tay không khiến con tim xốn xang. Độ từng trải trong tình yêu chẳng thể là chứng minh được điều gì. Có phải yêu sớm là hạnh phúc hơn đâu!
---St---
0 nhận xét:
Đăng nhận xét