Anh! Cuối cùng thì em đã nhận ra rằng anh không yêu em như em đã tưởng tượng. Cứ ngỡ anh yêu em rất nhiều, cứ ngỡ anh thương em rất nhiều... nhưng sự thật lại chỉ có mình em.
Khi anh nói lời chia tay, trái tim em tưởng chừng như vỡ vụn. Rồi em bật cười trong nước mắt khi anh xin em một tình bạn chân thành. Tình yêu đối với anh có lẽ đơn giản thế, nhưng với em thì không thể.
Đồng ý rằng chúng mình đã từng là bạn trước khi yêu nhau, điều đó không có nghĩa là sau khi hết yêu chúng ta lại là bạn. Anh có thể nhưng em thì không! Sao chúng ta có thể là bạn khi anh bỏ em để yêu người con gái khác.
Bởi sau vết thương lòng anh đem lại cho em, em không đủ vị tha để biến tình yêu của em thành tình bạn.
Bởi tình yêu em dành cho anh đã quá sâu sắc khiến em không thể quên.
Không thể là bạn khi lúc nào em cũng nhớ đến anh, nhớ đến những gì mà chúng ta đã có.
Không thể là bạn khi em sẽ phải kìm nén lòng mình nghe anh kể về người yêu anh hiện tại, cũng không thể dũng cảm đứng nhìn anh và cô ấy sánh bước bên nhau.
Em cũng không muốn là người mà anh tìm để tâm sự những lúc anh giận hờn với người ta, em sợ em sẽ càng thấy thương anh hơn. Cứ như thế thì em sẽ không thể quên được anh mất. Em sợ chính em sẽ đưa mình vào một cuộc tình tay ba vô vọng giữa em, anh và cô ấy. Lúc đó em sẽ càng đau khổ hơn... vì người anh yêu không còn là em.
Anh! Hãy để tình yêu em ngủ yên anh nhé! Đừng tìm cách đánh thức nó dậy bởi bất kì lý do gì. Em không muốn trái tim mình thêm một lần đau nữa. Anh hãy cứ cho em là quá khứ và xin anh đừng cảm thấy hối hận khi đã yêu em. Tất cả em sẽ giữ cho riêng em, chỉ riêng em mà thôi: Một tình yêu, một hạnh phúc, một nỗi đau...
Và khi hết yêu rồi, em cũng không muốn chúng mình làm bạn...
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét