Nếu ký ức là một viên sỏi, em sẽ cố gắng ném nó thật mạnh xuống sông, để sỏi mãi mãi nằm im dưới đáy...
Nếu ký ức là một bức tranh, em sẽ tô đen tất cả để không nhìn thấy hình dáng anh trong đó...
Nhưng đáng tiếc ký ức về anh trong em đựng trong chiếc bình pha lê quá đẹp. Vì thế em không đủ can đảm xóa bỏ tất cả bằng cách đập tan nó. Dù em cố gắng quên, đêm đêm ký ức về anh vẫn vây lấy em, chập chờn trong cả lúc mơ lúc tỉnh. Xóa bỏ bằng cách nào đây? Em không biết! Chiếc bình pha lê em muốn giấu trong góc tâm hồn. Nhiều đêm thức giấc em muốn đập tan tất cả nhưng lại sợ...
Em để lòng mình nhớ anh như một thói quen. Tập cho mình một thói quen khác lạ: "Nhớ để mà quên". Có những đêm em nhớ anh đến thắt lòng. Nước mắt em đã khô nên nỗi đau xộc thẳng vào tim...Đau rát. Rồi em cũng quen, không phãi quen với việc quên anh mà quen với nỗi đau gặm nhấm tim em từng đêm.
Có những người đi qua cuộc đời em. Dừng lại. Dang tay đón lấy em. Chờ đợi em. Nhưng trái tim em không biết từ lúc nào đã mất cảm giác. Chai lặng. Từ khi mất anh chăng?
Có người đã hỏi em: "Làm thế nào để anh đi vào trái tim em đây?". Em cười buồn. Im lặng. Em biết cánh cửa duy nhất vào tim em đã bị hình bóng anh khóa chặt mất rồi. Một năm, hai năm hay nhiều hơn nữa để hình bóng ấy mờ đi trong tim em. Em kiệt sức. Mất phương hướng. Không thề tìm được câu trả lời nữa rồi.
Em đang cố gắng thay cho mình một trái tim mới. Vì em biết nếu cứ để trái tim này lại mình sẽ không thể quên được anh. Chọn cho mình một con đường khác, một cánh cửa khác, một người khác. Có lẽ thế. Người ấy sẽ bước vào tim em. Yêu em như anh đã từng yêu. Nhưng còn em. Em sẽ làm sao đây nếu trái tim này vẫn đập một nhịp đập khác, vẫn hướng về một nơi nào đó. Vì dù có thay trái tim khác, chọn một cánh cửa khác, để một người khác bước vào thì anh vẫn tồn tại trong em như...một vùng kí ức trong pha lê.
"...Cám ơn mặt trời đã cho tôi một chiều.
Cám ơn một chiều đã cho tôi một người.
Cám ơn một người đã cho tôi một lần biết yêu..."
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét