Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
- Chúng ta chia tay đi thôi! Anh quá mệt mỏi khi luôn trông cậy tình cảm vào một người không hề yêu anh!
Minh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, trong ánh mắt chứa đựng cả sự đau thương, còn cả nỗi hoang hoải.
Phải, cũng đã đến lúc buông tha cho nhau, trong một mối tình mà cả hai người lúc nào cũng phải sống trong căng thẳng. Ngay từ đầu với họ đã là sai lầm, bởi vì khi yêu, không nên dày vò nhau bởi những nghi hoặc, và cả mọi nỗi bất an.
Quỳnh đã từng nói, cô chưa từng thử đặt lòng tin vào một ai đó, không phải bởi vì họ không đáng tin, mà bởi vì bản thân cô không dám tin. Cô chỉ biết rằng, nếu muốn hạnh phúc thì đừng chọn lựa dựa dẫm vào bất cứ ai, nếu muốn đừng tổn thương thì không nên tùy tiện đánh đổi.
Nhưng, khi cô đã cố gắng hết sức để dồn lòng tin ấy, trao trọn cho một người, người ấy lại đẩy cô ra, và cho rằng cô không yêu người ấy.
Cho dù cô có nói thế nào, cũng không thể biện bạch với người con trai trước mặt, rằng, cô đã yêu anh, và yêu duy nhất mình anh, bằng tất cả trái tim còn vẹn nguyên của mình.
Đôi khi, chỉ cần một buổi sáng thức giấc, đã cảm thấy quá mệt mỏi với yêu thương.
- Được!
Quỳnh trả lời anh rất nhẹ, rồi quay lưng bước đi như chạy trốn. Cuối cùng thì mối tình giữa bọn họ cũng kết thúc, Quỳnh không khóc, cũng không có sức lực để khóc. Bởi vì cô nhận ra, giữa bọn họ ngay từ đầu đã là sai lầm.
- Rốt cuộc, em có trái tim không hả? – Minh tuyệt vọng gọi với theo, như túm lấy chút hy vọng cuối cùng.
Quỳnh vẫn không dừng lại. Cô nghĩ, anh luôn cần một đáp án, nhưng đáp án ấy dù cô muốn cho anh thế nào, anh cũng vẫn không tin. Vậy thì ngay bây giờ nói ra, phỏng có tác dụng gì?
Chúng ta luôn sợ hãi níu kéo, bởi vì sự níu kéo, nhiều lúc sẽ khiến chúng ta tổn thương.
Chúng ta không nên yêu quá đậm sâu, bởi vì yêu thương trao đi nhiều, có thể trở thành gánh nặng…
…
Xe khách dừng tại một thị trấn vùng biển, vì còn hoang sơ nên không có khách du lịch, chỉ có vài ba gia đình sống bằng nghề đánh cá. Quỳnh bước xuống, cảm nhận rõ rệt vị mặn mặn của biển hòa cùng với gió, quấn quýt vây quanh mình. Ánh nắng bỏng rát dội xuống con đường nhựa, hất lên một mùi vị đặc trưng của biển. Khoác balo lên vai, cô từ tốn đi về phía những ngôi nhà xa tít ở phía cuối đường. Kỳ nghỉ hè của cô bắt đầu ở một nơi yên ả đến tẻ nhạt như thế!
Căn phòng nhỏ Quỳnh thuê nằm phía trên tầng biệt lập, bước lên chiếc cầu thang bằng gỗ cọt kẹt vắt qua cửa sổ căn phòng phía dưới. Cô nhón chân thật nhẹ, bước vào gian phòng còn vương mùi ẩm mốc, nhưng những đồ vật bên trong được đặt rất ngay ngắn, gọn gàng, và nhất là, không vương một hạt bụi. Cửa sổ mở ra là cảnh biển xanh mướt, những tảng đá sắc nhọn xé sóng tan thành nhiều mảnh.
Quỳnh nhón chân thật nhẹ đến gần bên chiếc chậu lan rừng treo lơ lửng trên cửa sổ, cô gần như nghe thành tiếng leng keng của trái tim, chạm vào gió, run rẩy.
Tiếng Harmonica từ đâu đó vọng lại, em dịu nhưng réo rắt, lặng lẽ nhưng quặn thắt. Quỳnh đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ngọt dịu da diết ấy. Phải một lúc lâu cô mới nhận ra, chính là một người thanh niên ngồi tựa trên một tảng đá nhỏ, nằm khuất dưới mái che ô cửa sổ căn phòng cô đang thuê.
Chưa bao giờ cô nhìn thấy một người thanh niên với bóng lưng cô độc như vậy. Người ấy chỉ ngồi lẳng lặng với chiếc kèn đặt nhẹ trên môi, còn mắt hướng về phía trước như chẳng có điểm dừng. Đột nhiên, Quỳnh muốn đến gần người con trai ấy, chỉ để yên lặng nghe những giai điệu lẩn khuất trong tiếng sóng ấy, nhưng cô không biết phải nói gì.
Hai người xa lạ, trong một hoàn cảnh xa lạ, bỗng dưng cần có một lý do để đến bên cạnh nhau. Nếu có thể gặp được một lần thì nhất định là duyên phận, nhưng nếu không thể, sẽ vĩnh viễn chỉ là những người đi sượt qua nhau trong một lúc nào đó trái tim chùng chình mà chậm nhịp.
Quỳnh khép nhẹ cửa sổ, leo lên chiếc giường còn nhuốm cả vị mặn mặn của biển theo vào không khí và thêm cả hơi nồng nồng của gió. Bất giác, cô cảm thấy nơi đây chính là chặng dừng chân thích hợp nhất lúc này, vì nó thanh tịnh, và bình an đến diệu kỳ.
***
Minh gọi cho Quỳnh rất nhiều lần, nhưng cô không nhấc máy. Cảm giác ảm đạm ngấm dần trong tim, dấy lên cảm giác chán nản đến tận cùng. Tiếng harmonica vẫn réo rắt va chạm vào sóng biển, cô tắt máy, để chân trần bước xuống bờ cát mịn.
Người con trai ấy vẫn tuyệt nhiên chìm trong thế giới của mình, không để ý đến có người đang bước gần về phía bên cạnh. Quỳnh nhẹ nhàng ngồi xuống một mỏm đá nhỏ, lúc ấy, người đang say sưa suy tư kia mới chầm chậm quay sang.
- Tôi chỉ ngồi tạm một lát! – Quỳnh giải thích trước ánh mắt còn đang ngờ vực kia – Này, anh đi đâu thế, tôi đã nói là chỉ ngồi tạm một lát thôi mà!
- Nhường chỗ cho cô luôn! – Vũ nói, rồi dợm bước đi, từ đầu tới cuối không hề liếc nhìn về phía cô gái bên cạnh.
- Này, trông anh như thế mà mắc bệnh sợ người lạ à? – Quỳnh lúc lắc đầu về phía người con trai đang đi, nheo nheo mắt như trêu chọc.
Vũ hơi khựng lại vì câu nói bông đùa đó, rồi bỗng dưng, cậu quay đầu lại. Dưới ánh mặt trời gay gắt đổ ngược lại với khuôn mặt cô gái, lọn tóc bay lòa xòa mềm mại và nụ cười tinh nghịch đã khiến Vũ có phần sững sờ.
- Thế nào? Tôi cũng không làm gì anh?
- Nhưng rất phiền!
- Tôi có quấy rầy anh đâu?
- Thôi được rồi, tùy cô!
Cứ như thế, dần dà, Quỳnh bắt đầu biết về người con trai kỳ lạ đó. Cậu ấy như một tảng băng cứng đến độ, tưởng như chẳng ai có thể đục đẽo để nhìn sâu vào trong đó. Thế nhưng, không một ai phát hiện ra rằng, chính tảng băng dày đến như vậy lại có thể một ngày nào đó tan ra giữa ánh mặt trời.
Thật ra, bên trong tảng băng, cũng chỉ là một khoảng không đơn độc.
Quỳnh vẫn luôn cho rằng, những người đơn độc, thường tìm cách trốn chạy khỏi thế giới, và trốn chạy khỏi người khác, chứ tuyệt nhiên không cho ai đó có cơ hội đến gần. Sự thật thì không phải vậy, chỉ cần những người cô đơn tìm thấy chỗ để ký gửi tâm trạng, họ sẽ bắt đầu bộc lộ toàn bộ con người mình.
Như cậu con trai với chiếc harmonica và nụ cười rạng rỡ ngồi bên cô lúc này.
- Có đặc biệt muốn nghe bài gì không? – Vũ nheo nheo mắt, bên trong đó là cả một tia chờ đợi, chiều chuộng khó diễn tả.
- “Đồng thoại” của Trương Quang Lương đi!
- Sao cứ đòi nghe mãi bài đấy? Bài khác mới mẻ hơn đi!
- Ồ, nhưng bài này rất hay, à quên, bài này cậu thổi rất hay!
- Thôi được rồi!
- Này, ngày hôm đó, vì sao lại quay lại?
- Hả? Hôm nào cơ?
- Lần đầu tiên bọn mình gặp nhau ấy! Cậu định bỏ đi, nhưng rồi lại quay lại!
- À, chỉ là tự dưng cảm thấy tò mò thôi!
- Tò mò cái gì?
- Cậu!
Cũng không hẳn là không có cơ sở, bởi vì trên thế giới này, phần lớn những mối quan hệ được bắt đầu bởi sự tò mò tương tự thế. Nó chính là sự dao động nhẹ nhàng khi hai tính cách giống nhau va chạm vào nhau, để rồi bỗng dưng có cơ hội trở thành những người bạn đặc biệt trong cuộc sống của nhau.
Quỳnh đã quen những sáng sớm chạy dọc bờ cát, theo Vũ đi xem người dân chài căng buồm đánh cá trở về, mượn thuyền thúng bơi xa xa phía biển câu mực, hoặc mạo hiểm hơn là lặn xuống nước nhặt vỏ sò.
Kỳ nghỉ hè của Quỳnh kéo dài gần hai tháng, có nghĩa là, cô sẽ phải tạm biệt nơi đây, để trở về. Quãng thời gian trốn tránh mọi thứ, và cả chuyện tình cảm với Minh, đã đến lúc cô phải trở về để đối diện. Thu dọn đồ đạc, Quỳnh vô thức cảm thấy một lỗ hổng cứ lớn dần trong tim, để lộ ra một khoảng trống hoác. Dường như, cô có chút không nỡ rời xa nơi này, cũng không nỡ nói lời từ biệt với người bạn mặc dù chỉ quen trong một thời gian ngắn ngủi, mà đã ngỡ như đã từ rất lâu rồi.
- Sao hôm nay tự dưng im lặng thế? – Vũ mỉm cười nhìn Quỳnh – Có tâm trạng à?
- Không có gì!
- Thấy cậu hôm nay khác lắm!
Quỳnh lơ đãng nhìn về phía biển, một con sóng tấp vào bờ cát, mang theo một chiếc vỏ chai trôi lững lờ. Cô cúi người nhặt chiếc vỏ chai lên, vô tình giẫm vào phiến đá sắc nhọn dưới chân, máu chảy ra loang lổ.
- Này, cậu làm sao thế? Chẳng để ý gì cả? Hồn phách cứ để ở đâu ấy?
Vũ lo lắng trách Quỳnh vài câu, rồi vội vã nâng bàn chân có vết cắt nhọn hoắt kia lên. Máu vẫn chảy, còn mặt cô bạn nhăn lại vì đau.
- Vũ, tớ phải về thôi!
Chỉ một câu nói đã khiến Vũ thất thần. Dẫu cậu biết sẽ có ngày cô ấy phải trở về cái nơi vốn thuộc về cô ấy, nhưng cậu không ngờ, khi phải đối diện với cái ngày ấy ngay trước mặt, cậu lại cảm thấy lạc lõng đến bàng hoàng.
- Sớm vậy à?
- Ừ!
- Bao giờ?
- Chắc ngày kia!
Từ đó, Vũ chỉ ngồi lặng yên, không hề mở miệng.
- Vũ, thật ra cậu cũng đến lúc phải về rồi, đâu thể trốn mãi ở đây?
- Làm thế nào mà cậu biết?
- Bác chủ nhà nói cho tớ biết. Vũ, cậu vốn không nên ở đây nữa, bằng ấy thời gian là quá đủ. Cái gì cần trốn tránh đã trốn tránh xong rồi, cũng đến lúc cậu phải đối diện chứ!
- Đối diện thì sao? Tớ đâu có thể làm được gì? Vốn dĩ tớ không có đủ năng lực thực hiện được ước mơ, vậy thì có cố gắng cũng để làm gì?
- Tại sao cậu biết là cậu không thể, khi cậu còn chưa thử lần nữa?
- Bởi vì sợ cảm giác thất bại lại đến, bởi vì sợ sẽ vĩnh viễn đánh mất lòng tin vào bản thân mình…
- Không đâu, về đi, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
- Thật chứ?
- Thật!
- Quỳnh này, có một chuyện, không hiểu cậu đã biết chưa?
- Chuyện gì?
- À, chuyện là… tớ thích cậu …
Quỳnh mở tròn mắt ngơ ngác nhìn cậu con trai vừa nói ra một câu nói mà cô chưa bao giờ ngờ đến. Khoảng thời gian ngắn ngủi khiến chúng ta không thể ước định được tình cảm của mình, ấy thế mà cậu ấy lại có thể dành tình cảm cho cô một cách nhanh chóng như vậy.
- Vì sao?
- Chẳng vì sao cả, thích là thích thôi, như thể là tìm được người có thể hiểu thấu được tâm hồn mình vậy…
- Như thế thì là tri kỷ, không phải là thích đâu!
- Là thích, thật đấy, không phải như một người bạn, mà là như một người con trai với một người con gái…
- Vũ, tớ vừa mới chia tay, và nếu tớ nói rằng tớ vẫn còn yêu người ấy, thì sao?
Trái với tưởng tượng của Quỳnh, tay Vũ vươn ra chạm vào khuôn mặt còn vương hơi lạnh của gió biển, gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô. Ánh mắt cậu ấy còn kiên định hơn cả vẻ bề ngoài tĩnh lặng. Lúc đó, Quỳnh chợt nhận ra, cậu bạn bên cạnh bỗng dưng biến thành một người khác. Có lẽ, là vẻ kiên định ấy.
- Không sao, tớ thích cậu nhưng đâu có đòi dành giật tình cảm của cậu. Chỉ cần, cho tớ được ở bên cạnh cậu là được rồi…
Chắc chắn Quỳnh sẽ không thể nào quên nổi buổi chiều ngày hôm đó, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống đỏ lựng cả một khoảng không trước mắt, có một người con trai yên lặng ngồi nhìn cô rồi nói ra những câu mà bất cứ cô gái nào nghe thấy đều cảm động. Cô nếm được vị mặn qua đầu môi, sự chân thật trước mắt khiến sống mũi và hốc mắt bất chợt cay xè.
Thật ra, với một số người, yêu không phải là giành giật, cũng không phải là cố chấp bắt buộc đối phương cũng phải yêu mình nhiều như tình cảm mình đã dành ra. Yêu, nhiều khi cũng chỉ cần một sự chân thành đơn giản như thế.
Quỳnh bất chợt cảm thấy thanh thản. Cô sẽ không quay lại tìm Minh nữa, bởi vì giữa hai người mặc dù đã có tình yêu, nhưng không thể cho nhau lòng tin để bảo vệ đối phương. Một tình yêu như thế, cô có muốn quay đầu lại, cũng không thể quay đầu, bởi vì kết cục đoán chắc sẽ là cả hai cùng mệt mỏi và tổn thương.
Trở về Hà Nội, cũng chính là lúc Quỳnh và Vũ phải tự quay lại với cuộc sống của mình. Minh vẫn tiếp tục xuất hiện bên cạnh Quỳnh, và không ngừng xin lỗi về lời chia tay nói ra trước đó, anh còn làm rất nhiều việc, thậm chí là thay đổi bản thân chỉ để thu hút sự chú ý của cô. Thế nhưng, trái lại, Quỳnh dần dần không có cảm xúc với Minh nữa, sự xa dần của trái tim đã ướp cho tình yêu nguội lạnh.
Dường như, mọi sự vãn hồi quá muộn chính là thuốc độc cho cảm xúc. Vốn dĩ sẽ giữ những ký ức đẹp, nhưng lại biến thành quên dần đi tất cả.
Quỳnh bỗng thấy nhớ quãng thời gian ở biển, là thời gian cô có thể tùy ý lười biếng, tùy ý tự do, tùy ý làm theo những gì bản thân thật sự thích, đặc biệt là có một cậu bạn với ánh mắt mềm dịu như ráng chiều, tiếng harmonica mang cả vị của sóng biển để cô tùy ý dựa dẫm vào.
Thế nhưng con người mấy ai được sống tùy ý mãi như thế?
…
Quỳnh đến trường tìm Vũ trong con mắt ngạc nhiên pha lẫn vui mừng của cậu, chỉ thấy cậu rút từ túi ra chiếc harmonica quen thuộc, vẫy vẫy về phía cô.
- Vũ, có chuyện này, không hiểu cậu đã biết chưa?
- Gì thế?
- Tớ rất nhớ cậu!
- Tớ cũng thế, rất rất nhớ cậu!
- Còn một chuyện nữa!
- Lại gì nữa?
- Hình như, tớ cũng thích cậu nữa… Chúng ta sẽ yêu chứ?
Chúng ta không thể hiểu hết được duyên phận, chúng ta càng không thể tượng tượng được kết cục sẽ xảy ra ở tương lai. Những gì đã qua, sẽ qua, những gì cần đến, sẽ phải đến. Chỉ cần là duyên phận, sẽ vĩnh viễn ở lại với nhau.
Giống như tình yêu vốn dĩ có rất nhiều loại, chúng ta không thể chọn ra đâu mới là tình yêu đích thực. Nhưng chúng ta có thể lựa chọn chỗ nơi để mình gửi gắm yêu thương, để có thể tìm được cảm giác an toàn và chân thực, để có thể tìm thấy người có thể cho mình gửi gắm niềm tin.
Cậu con trai nhét chiếc harmonica vào tay cô gái, dưới bóng nắng đổ xuống vai áo nhuộm thành một màu vàng rực. Cô gái nghe thấy cậu con trai thì thầm vào tai mình bằng thanh âm êm dịu như tiếng sóng.
- Chúng ta sẽ yêu chứ?
Những lúc mệt thì cả hai đều ngồi thừ lên một tảng đá nào đó, hoặc là yên lặng ngắm biển, hoặc là Vũ sẽ thổi một bản nhạc nào đó theo yêu cầu của Quỳnh. Theo thói quen, Quỳnh sẽ tựa lưng vào phiến đá mà hát theo những giai điệu đó. Tháng ngày trôi qua không nhàm chán như trong tưởng tượng của cô, trái lại, còn là quãng thời gian cô cảm thấy tươi đẹp nhất, khó quên nhất.
Bất giác cảm thấy, hóa ra tìm được một người bạn có thể hiểu hết toàn bộ con người mình chính là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời. Niềm hạnh phúc ấy tưởng như rất khó tìm kiếm, nhưng lại chính là quanh quẩn đâu đây, chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm tới được.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét